Huyết đã chảy khắp chư thiên, Đế đã vượt ngoài Đạo.
Nhưng một kẻ từng là người, từng có tâm, từng khổ luyện mà thành…
Liệu có thực sự bỏ lại tất cả?
Nếu có thể trở thành nguyên lý,
vì sao trái tim vẫn đau khi thấy máu kẻ khác đổ?
🩸 Muỗi Đế Truyền Kỳ
Hồi Bát: Huyết Linh Vô Ngã – Trở Về Nhân Đạo
“Ngươi hỏi vì sao ta, đã là Đạo, còn nhìn về nhân gian?
Ta hỏi ngươi: nếu máu trong ngươi chưa từng vì ai mà chảy,
thì ngươi... là cái gì?”
1. Sau khi thành Đạo – Vô Hình Huyết Ảnh
Sau Chiến Đỉnh Vạn Giới, Muỗi Đế không còn thân thể, không còn tên.
Hắn tồn tại như một làn Huyết Ý lặng lẽ, len lỏi trong tất cả sinh linh có máu.
-
Khi có một đứa trẻ sơ sinh bật khóc vì vết thương đầu tiên,
-
Khi một chiến sĩ giương đao bảo vệ người thân,
-
Khi một người thầy lấy máu mình cứu học trò bị tẩu hỏa…
Ý chí Muỗi Đế khẽ rung.
Không phải bằng lý trí, mà bằng… cảm xúc.
Một tia nhân tính cũ – vốn tưởng đã diệt – bắt đầu tái sinh.
2. Vô Ngã chi thân – Tái sinh nơi nhân giới
Trên một thôn trang nhỏ, thuộc Nhân Giới xa xôi,
một đứa trẻ sinh ra mà không có tim.
Không ai biết vì sao hắn sống được.
Không khóc, không cười.
Chỉ có ánh mắt… thăm thẳm như từng nhìn thấy tận cùng vũ trụ.
Đứa trẻ ấy lớn lên, tên là Tiểu Huyết.
Hắn không có huyết mạch nào, không linh căn, không pháp thể.
Nhưng mỗi lần hắn chạm vào máu của ai, người đó cảm thấy thanh thản kỳ lạ.
Có vị lão đạo từng nhìn hắn mà run rẩy thốt:
“Đây… không phải là người.
Là một mảnh Đạo... lưu lạc trong thân xác con người.”
3. Nhân tâm chi học – Ý niệm khởi hồi
Tiểu Huyết không biết mình là ai.
Nhưng hắn cảm được nỗi đau của người khác.
Và lần đầu tiên, hắn rơi lệ.
Không vì đau thể xác, mà vì thấy người khác đau.
Chính khoảnh khắc đó – trong hư vô, ý chí Muỗi Đế chấn động.
Linh hồn vô ngã bị kéo về, một phần hòa vào Tiểu Huyết.
Một phần còn lại… bắt đầu thức tỉnh trí nhớ.
4. Trở về nhân đạo – Đế phục hồi thân
Khi Tiểu Huyết mười sáu tuổi, hắn bị ép lên tế đàn làm vật tế cho một nghi thức cổ xưa – bởi vì hắn không có linh căn, không ai tiếc.
Nhưng khi máu hắn chảy ra…
toàn bộ tế đàn vỡ nát.
Không phải vì phản kháng,
mà vì máu ấy... không thuộc về thế gian này.
Từ máu hắn, một thân ảnh đỏ thẫm dần ngưng tụ:
“Đã lâu… ta quên mất vị của nhân gian.”
“Nhưng nhờ ngươi… ta nhớ rồi.”
Muỗi Đế – hoàn toàn phục sinh.
Nhưng không còn là “Đạo”.
Mà là người.
5. Một Đế bước xuống – Nhân tâm làm gốc
Hắn từ chối Thiên vị.
Từ chối Huyết Chủ Tọa.
Từ chối cả vạn tộc đến bái lạy.
“Huyết đạo không sinh ra để thống trị.
Mà là để hiểu được sinh mệnh.”
Muỗi Đế chọn ẩn thân, mang tên Tiểu Huyết, du hành qua các giới, không để cứu thế, mà để hiểu lòng người.
Từ đó, người ta đồn rằng:
-
Ở đâu có máu đổ vô cớ, sẽ có một bóng áo đỏ hiện lên.
-
Ở đâu có sinh linh vì người khác mà hi sinh, sẽ thấy một vệt sáng huyết hồng dẫn đường.
-
Ở đâu có đứa trẻ khóc vì đói khát, một bát cháo nóng sẽ xuất hiện bên cạnh…
Muỗi Đế không còn là thần.
Hắn đã trở lại làm người.
Nhưng là một con người... biết lắng nghe máu.