Trong một vùng hỗn độn không thuộc tam giới, chẳng nằm trong ngũ vực – nơi ấy được gọi là Huyết Hải Cổ Đàm.
Tương truyền nơi đây từng là chiến trường của viễn cổ thần ma, máu nhuộm thiên địa, thi thể chất chồng đến tận mây xanh. Trải qua vô số đại kiếp, nơi này hình thành một loại linh huyết đặc thù – gọi là Huyết Nguyên Dịch – vật phẩm chí độc cũng là chí bảo, có thể luyện thần cũng có thể diệt đạo.
Một ngày nọ…
Một luồng khí tức yếu ớt trồi lên từ đáy Huyết Hải. Một sinh linh nhỏ bé, thân thể chỉ bằng đầu ngón tay, run rẩy phá kén mà ra. Đôi cánh mỏng như giấy vỗ nhẹ, phát ra tiếng “vù vù” lạnh thấu tâm can. Hắn mở mắt — trong ánh mắt là huyết sắc thẳm sâu, như từng nhìn thấy vạn kiếp luân hồi.
Muỗi Giả – đệ nhất sinh linh trong mấy vạn năm từ Huyết Hải sinh ra.
Không ai dạy hắn đạo. Không ai dạy hắn kiếm. Không ai bảo hắn tu.
Hắn đói.
Chỉ biết đói — một cơn đói đến từ tận linh hồn.
Cảm ứng bản năng dẫn hắn đến một gò máu giữa Huyết Hải, nơi xác của một con Huyết Lân Thú vừa mục nát chưa lâu. Muỗi Giả áp vào, hút lấy giọt Linh Huyết cuối cùng còn lưu trên xương.
Ngay giây khắc ấy — thiên địa chấn động!
Ầm!!!
Một cột sáng đỏ dựng thẳng lên trời, xuyên phá tầng mây huyết vụ. Từ trong máu, hắn nhìn thấy một khung cảnh kỳ dị – Huyết Môn hiện ra trong thức hải, bên trong khắc vô số phù văn cổ xưa.
Huyết Môn là gì?
Không ai nói cho hắn biết.
Nhưng Muỗi Giả biết – muốn sống, hắn phải mở nó.
Tu đạo bắt đầu bằng khát vọng.
Muỗi Giả bắt đầu truy tìm các sinh linh khác để hút huyết. Mỗi giọt máu mang đến cho hắn một mảnh tri thức, một tia thiên cơ, một đạo phù văn.
Có lúc hắn hút phải Linh Huyết Thối – đau đớn bảy ngày bảy đêm, suýt chết.
Có lúc hút được Huyết Tiên Tàn Hồn – nhập ma ba tháng, điên cuồng sát sinh.
Nhưng hắn không dừng lại.
Một đời tu – chỉ có chém.
Chém máu thịt để luyện thân.
Chém bản ngã để ngộ đạo.
Chém thiên ý để tồn sinh.
Ba trăm năm sau.
Trong vùng thiên địa, người ta bắt đầu truyền nhau về một quái nhân hình muỗi, tu vi ngày một thăng tiến, hút cạn huyết mạch của một tông môn Tam phẩm chỉ trong một đêm.
Người gọi hắn là Tà Linh, kẻ gọi là Máu Quỷ, có người thậm chí tôn hắn là Huyết Đế.
Nhưng Muỗi Giả không quan tâm.
Hắn chỉ biết: Huyết Môn trong thức hải… vẫn chưa mở.
Kết đoạn.
Một đêm trời mưa máu.
Muỗi Giả đứng trên đỉnh núi Vô Tự, ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn lẩm bẩm:
“Cái gọi là Thiên, có từng rủ lòng thương xót?
Vạn vật như chó rơm…
Ta hút một giọt máu, người gọi ta là ma.
Vậy Thiên hút vạn kiếp nhân sinh, há chẳng phải Ma lớn nhất?”
Lời dứt — gió nổi.
Muỗi Giả lột xác, bước vào cảnh giới mới: Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Huyết Môn… rục rịch hé mở.